Cafe tối 6! " chàng khờ và bức tranh "

Khởi đầu là một bức hình đẹp, nhìn long lanh đầy trong sáng. Ngu ngơ, khù khờ với những tầm cao. Đẹp ! phải nói đẹp. bổng một ngày mưa to gió lớn. Bảo tố chập chùng, làm nó bay đi mất. Đi tìm hoài , tìm mãi, mong một ngày nó quay lại. Nhưng một ngày kia nhận ra rằng nó đã có chủ mới. Tiết thay cho người chủ củ, mua lại lại ko hay, vì chủ củ chăm sóc nó tốt hơn mình . Rồi lại nghỉ nếu ta mua về ta có tốt bằng họ không. Nhưng thâm tâm lại rất muốn có nó.
Cảnh đời éo le, khi người chủ củ, muốn mua lại, anh ta lại dẵn vặt, một là thương bức tranh, nhưng lại muốn nó là của mình. Bức tranh đầu tiên anh ta vẽ... nhưng rồi lại vì thương nó, anh ta lại muốn nó tốt như bây giờ, nó không còn tàn tạ như xưa nữa, đúng hơn là lúc nó ở bên cạnh anh ta. Anh ta so sánh, và cũng xét điều kiện, rằng giờ nó càng quý hơn lúc xưa, nó không còn như bức tranh mình mua lúc đầu nữa rồi. Anh ta xét lại mình, và tự hỏi :" liệu mày có đủ sức lấy lại nó hay không?". rồi ủ rủ một mình!!!
Một ngày kia có một bà tiên hiện ra và bảo với anh ta rằng:" con đừng buồn vì bức tranh nữa, mất rồi thì hãy mua lại, mất rồi thì vẽ lại cái khác ? có nhiều cách mà, biết đâu con thử vẽ đi, nhiều khi tranh mới còn đẹp hơn tranh củ nữa thì sao?"
Anh ta nghe lời, và bắt đầu vẽ, nhưng ngày lại qua ngày, tháng lại qua tháng, thấm thoắt đã hơn chục năm, anh ta cố vẽ mãi, vẽ mãi cố chọn mãi chọn mãi, mà không được một bức tranh ưng ý. Anh ta mới nhận ra rằng, tình cảm và tâm huyết của anh ta dành cho bức tranh kia là quá lớn. Không thể phai nhạt, nó khiến anh ta so sánh  với những thứ khác và nào đâu sao tìm ra được một bức tranh như thế được nữa. Anh ta lại thất vọng.
Bà tiên nọ lại hiện ra và nói :" tại sao con cứ kiếm tìm những thứ không bao giờ quay lại nhỉ, hãy tìm một thứ khác, đừng đắng đo, đừng so sánh, vì không có thứ nào như thứ nào đâu. Phải chăng chỉ là cách suy nghỉ của con về nó mà thôi?"
Lần này chàng trai hỏi :" nhưng con cứ nghỉ về nó,và mỗi lần đi trên con đường ấy, góc phố ấy, con điều nhìn thấy nó. rồi đôi lúc con lại có tà niệm, làm sao có thể suy nghỉ khác được đây hả tiên ?"
Tiên liền trả lời:" cũng khó nhỉ, nếu con bỏ đi cũng không được, nhưng con cứ đi qua lại nhìn. Ta chỉ muốn khuyên con một câu, vì mình đi con. Con là quan trọng, chứ ko phải bức tranh, con muốn có bức tranh, con phải đánh đổ nhiều thứ, và chưa chắc nó về với con một cách nguyên vẹn đâu. Đôi khi mất đi thứ này lại là điều tốt, vì biết đâu ta lại nhận một thứ khác tốt hơn gấp nhiều lần?"
Chàng trai :" con cũng biết thế, con đang cố gắng đây, cố gắng tìm ra những giá trị mới, những thứ tốt hơn, những thứ thực tế hơn với chính con... đành sống chung và miểm cười thôi, dù gì cũng có người từng nói con rằng. Vẽ thì đẹp, nhưng giử thì chỉ có nước nó bị hư thôi...."
Và từ đó, chàng trai đi tìm cho mình những giá trị mới, xem những thực tế mà cậu ta không muốn như là chuyện đời thường, và cứ nhìn về phía trước....
Hôm nay tôi vui thật nhiều hơn nữa.
Hôm nay tôi quên phiền lo vu vơ lúc xưa.
Chuyện ngày xưa đã qua rồi,
Mà tôi cũng quên rồi.
Tôi là ngày hôm nay.
Cafe đáng ra tối uống, mà trưa uống rồi ^^
Share this post :

Đăng nhận xét

Việc làm

 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Nguyên Vipa - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger