Tại sao mỗi lúc ngồi trong đêm, tại sao mỗi lúc nhìn vào nó anh lại nhớ đến em? Đúng như một ai đó nói,chak có lẽ đến chết a mới có thể quên được em chăng.
Đã nhiều lần cười nói rồi lại nằm dài ra sàn, đã nhiều lần giận dữ rồi lại quay đầu vào nhau mà cười. Chả hiểu nổi nữa, từ lúc đó chả lúc nào bình thường cả... Anh cũng chả phải con người độ lượng trong tình cảm. Nhìn thấy người ta vui đáng ra mình vui chứ nhỉ ? Uhm, vui thật, vì người ta hạnh phúc... nhưng đâu đó con quỷ trong tim lại cứ ghen ghét, lại làm người ta buồn. Thật tệ phải không, cảm xúc dấu không nổi .
Đôi khi nghỉ rằng ngậm một lần đi, đơn phương mà ko to tát lại hay, buồn rằng người ta biết rồi , chả hiểu được, rồi chính vì thế mà càng đau lòng hơn. Buồn vì thế mà sầu càng thêm sầu :
Vì em lạnh lùng băng giá ,Còn tôi con tim thật thà.Nên mình tôi, ôm lòng đêm nhức nhối
Tại sao như thế chứ ? nếu lần này là thật , thì cứ để cho nó bay đi, đau 1 lần nữa có gì đâu, tốt hơn là cả đời !
Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ
Dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ
Một mai đường xa chung đôi
Ân tình tuyệt vời lên ngôi
Tình yêu của những phút đầu, tựa như phép màu
Sưởi ấm cõi lòng vượt qua nỗi sầu
Để đêm mùa đông trôi xa
Nụ cười rạng ngời trên môi thiết tha ...
Tại sao cảm xúc lại cứ như thế vậy nhỉ, ích kỉ quá... đàn bà quá!!!
Hoang mang với ly cafe trắng !!!
Cafe sáng !!!
Đăng nhận xét