Hiểu về chính mình !!!

Đã gần 2 năm rồi nhỉ, 2 năm từ một thằng học sinh "ngu ngơ", "khù khờ". tôi đi thi trong mùa mưa rét buốt... Quy Nhơn năm đó cũng có cá mập, biển Đông năm đó cũng dậy sóng... Tất đất tất vàng, nhận thức tăng lên... rồi cảm thấy thích cái xô bồ của Sài gòn. Cảm giác sống đó khiến tôi thấy mình mạnh mẽ, thấy mình khác hơn so với lúc trước. Tôi , có lẽ già dặn hơn..nhưng lại cảm thấy mình non nớt hơn.
Cuộc sống như một guồng quay vậy, con người nghỉ gì khi họ lớn ? tại sao họ biết mình lớn hơn ? ... vào cái ngành Nhân Học ( cái này tôi tự chọn) tôi mới trả lời được một phần . Có bạn sẽ hỏi do sao? có bạn sẽ đoán do học nghề thầy bói nên thấy chân tướng sự việc chăn ( nếu đứa nào hỏi cái này thì hơi ác ý). Thực ra không phải vậy, ở đây tôi đã thấy nhiều chân lý khác nhau, nhiều cái "đúng mà lại không đúng". Con người rất thích những cái mới, và khoảng 45% số người tiếp  súc đầu tiên với những cái mới lạ, họ sẽ thích nó hoàn toàn nhưng không tuyệt đối, vì 20% số đó sẽ cảm thấy nghi ngờ cảm giác của mình. và tôi nằm trong số đó.
tại sao ư, theo như ROLAND BARTHES , con người không bao giờ chịu đi theo một khuôn mẫu nào ,kiến thức hay một hình tượng có thể qua tay một người này, hay người khác, rồi sau đó bị tháo ra theo những ý thức hệ của riêng họ (kiểu họ phân tích một sự vật) rồi sau đó lắp lại theo ý của mình. Đúng như vậy,mọi người điều có những quan niệm hay ý kiến riêng  về một ai đó. Khi một sự việc hay một con người bị nhận xét, cho dù nó đúng hay sai thì đó cũng chỉ là ý kiến chủ quan của người nhận xét mà thôi. nếu đúng chẳng qua người nhận xét và người được nhận xét giống nhau (hay tương đồng) về một khía cạnh nào đó mà thôi. Con người không ai giống ai cả, họ rất khác nhau. Thế nên mỗi người mới là một báu vật của tạo hóa chứ ( vì nếu họ giống nhau thì đó chả còn là con người nửa).
Như một phần của bản chất, con người rất ích kỉ. Họ thường chỉ nhìn đời (mà ở đây là xã hội, môi trường sống của riêng họ) bằng ánh mắt và dưới tác động của các ý thức hệ có sẳn đặt lên đầu họ. Như khi một bạn nhận xét về việc con gái mặt quần ngắn trong một cuộc tranh luận gần đây của tôi và vài người nửa với cậu ta chẳng hạn: Đại ý anh ta bảo rằng mấy đứa con gái mặt quần ngắn chả ra làm sao cả...rồi sau đó khi chúng tôi nói về chủ đề mặt quần ngắn chảng hạn, anh ta bảo rằng mình không thích như thế, trong khi chúng tôi là những người trong cuộc xem đó như lẽ tất nhiên hay một chuyện bình thường. Rồi sau đó chúng tôi cải nhau... Như chuyện đó, dướii con mắt anh ta,chiết quần lững đó trở thành vật tượng trưng cho sự khó chịu của anh ta, những mô thức văn hóa về sự sexy đó. Và có lẽ anh ta kinh tởm hay cho đó trái với vôn văn hóa của mình ( mà tôi khẳng định là văn hóa kiểu bảo thủ hay cổ hủ). Ở đây tôi xin khẳng định rằng việc một sự nhận định của tôi như từ "Cổ hủ" thực ra đó cũng chỉ là sự tự về cho cái ý thức hệ của chính tôi mà thôi. Cũng như anh ta, cái anh ta bảo vệ quan điểm của mình chẳng hạn, đó chẳng qua cũng là sự bảo vệ cho cái ý thức hệ của chính anh ta mà thôi. Và chính như thế tôi cũng như anh ta lại tự dam mình vào những quan điểm đó, và tự gò bó mình trong khuông khổ đó. Như BARTHES nói, anh ta bị giam hảm trong cái thế giới ý thức của riêng mình, một nhà tù của ý thức  mà anh ta không nhận ra là đang ở trong nó, bị giam hảm và lòng vòng.
So một chuyện nhỏ như vậy với một chuyện lớn hơn một tí, tôi lại thấy. Khi tôi tin vào việc " Sài gòn giúp tôi lớn lên ". Tại sao nó lại giúp tôi lớn lên cơ chứ? sao không phải ở quê mà lại ở đây? tôi và nhiều bạn chắc sẽ cùng chung giải thích:" bởi vì nó nhộn nhịp , nó bắt người ta phải lớn, nó tạo áp lực cho chúng ta để chúng ta phải phát triển bản thân...". v..v..v.. có rất nhiều lí giải khác nửa nhưng thường cũng chỉ xoay quanh những ý đó. Vậy quan điểm của người nói sẽ như thế nào, khi một sự vật nhưng rất nhiều câu chuyện khác nhau. Rồi họ lại nhận ra nhiều ý kiến đó rất giống nhau.Nhưng đúng là nó cũng thể hiện một điều rằng tôi không khác người ta là mấy( vì có nhiều khi tôi nghỉ mình đặc biệt).  Hơ mâu thuẫn đúng không!
Sống ở thành phố bị thu hút bởi rất nhiều thứ khác nhau, những món ăn xa lạ, những câu chuyện , hay những sự việc bất ngờ..những con người mới, những thành phần người khác nhau . tất cả tụ chung lại , hình thành nên cái gọi là sài thành.
Ôi ! một vùng đất rộng lớn ,với bao là  "cạm bẫy" , những  "thách thức" tưởng chừng như không thể vượt qua. Có đôi lúc tôi lại như một đứa con gái vây ( câu này hơi phân biệt về giới ), lại nghỉ là mình nên về quê. Nhưng rồi lại nghỉ, mình muốn được thử thách và muốn ở đây.
Tôi có những người bạn rất tốt, lại yêu một người ( mà có lẽ họ cũng chả để ý đến tôi).Họ giúp tôi rất nhiều, họ cho tôi biết "tôi là ai", tôi yếu ở điểm nào...và cũng tạo cho tôi nhiều áp lực để tôi có thể lớn hơn.
Trước khi vào Nhân Học tôi nghỉ con người rất dễ hiểu, nhưng sau đó mới thấy rằng con người còn phức tạp hơn những gì mình nghỉ. Chính họ khi nói về mình còn khó nửa là . Nhưng con người rất thích nhận xét lẫn nhau, Phê bình người này hay chỉ trích người kia, xếp họ ở nhóm này hay nhóm kia và coi họ đơn giản chỉ có vậy. Nhưng thực ra, con người  " là tổng thể các mối quan hệ của một Mô thức lớn , mà nằm trong nó là các mô thức nhỏ khác tạo thành". Họ nhìn sự việc trên khía cạnh riêng của mình. và nó điều đúng, hơn thua nhau là ở cái nào được chấp nhận hơn cái nào mà thôi.
Nên thực ra ai cũng đúng cả, không ai là sai, mỗi người điều có khía cạnh nhận thức riêng . Nhưng nó đúng hay sai tùy thuộc vào người đưa ra vấn đề có bảo vệ được ý kiến của mình, hay đúng với số đông có tương đồng một ý kiến đó hay không. cái này giống với " Thắng làm vua thua làm giặc"
Nói cho việc tôi cảm thấy thế nào khi mình lớn hơn và thử thách tôi ra sao khi vào Sài gòn này, tôi xin nói rằng tôi chưa phá vở được cái suy nghỉ truyền thống đó, và hình như cũng chưa hiểu về chính mình....
Ôi! tôi loạn trí rồi? hiểu mình nổi nửa không đây...
Share this post :

Đăng nhận xét

Việc làm

 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Nguyên Vipa - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger